Khương Duy ở Thành Ðô được thư Gia Cát Cách muốn hiệp nhau đánh Ngụy, trong lòng cả mừng. Bèn sai
Liêu Hóa làm Tả tiên chuông, Trương Dực làm Hữu tiên phong, Hạ Hầu Bá làm tham mưu, Trương Ngưng làm Vận lương sứ, kéo
đến Dương Bình Quan phạt Ngụy.
Hạ Hầu Bá bàn:
- Trước kia thất bại vì binh Khương không đến. Nay nên gửi thư ước hẹn chu đáo rồi hãy tấn binh lấy Nam An, vì đây
lương thảo rất nhiều.
Khương Duy y kế bèn sai Khước Chánh qua Khương quốc ước hẹn.
Khương Vương là Mê Ðương tiếp Khước Chánh xong, bèn dấy binh sai Nga Hà Thiên Qua làm Tiên Phong kéo thẳng tới Nam
An.
Quách Hoài hay tin bèn về cấp báo cho Tư Mã Sư.
Sư hỏi chư tướng ai muốn ra cự địch.
Từ Chất tình nguyện ra đi.
Tư Mã Sư nói:
- Nếu có Từ Chất làm Tiên phong còn lo gì nữa.
Nói xong, phong Từ Chất làm Tiên phuông, Tư Mã Chiêu làm Ðô Ðốc nhắm Lũng Tây tấn phát. Khi đến Ðông Ðình, Từ Chất gặp
Liêu Hóa, hai bên giao chiến.
Hóa đỡ không nổi bỏ chạy.
Trương Dực xông ra tiếp ứng ; nhưng cũng chỉ được vài hiệp cũng tháo chạy.
Từ Chất rượt theo giết vô số. Quân Thục đại bại.
Khương Duy nói với Hầu Bá:
- Từ Chất dũng mãnh vô địch. Ta phải dụng mưu mới xong, nay ta thấy binh Ngụy thường chận nghẹt đường lương của binh
ta. Vậy nên phải dụng kế mới thắng.
Bèn kêu Liêu Hóa, Trương Dực vào dặn.
Sau đó, Duy còn sai quân rải chung quanh trại để đánh lừa Ngụy.
Còn Từ Chất đem binh khiêu chiến cả ngày nhưng không thấy tướng Thục ra đánh, lại được tin binh Thục dùng mộc ngưu lưu
mã chuyện lương sau núi Thiết Lung, chờ Khương binh tiếp viện.
Tư Mã Chiêu bèn nói với Từ Chất:
- Binh phục trước kia thua cũng chỉ vì bị chặn đường lương. Nay ngươi lại dẫn quân đến chận nghẹt đường lương của nó,
ắt nó phải lui.
Từ Chất vâng lệnh ra đi, quả thấy binh Thục đang đẩy mộc ngưu và lưu mã.
Binh Ngụy xông vào đánh. Binh Thục phải bỏ xe mà chạy. Binh Ngụy hùng hổ rượt theo.
Ði được một quãng, bỗng sau núi lửa dậy, quân Thục hô lớn rồi dùng tên bắn xong. Bên mặt Liêu Hóa, bên trái Trương Dực
đánh dồn lại giết binh Ngụy vô số.
Từ Chất ôm đầu mà chạy, gặp Khương Duy đón đánh ; Từ Chất trở tay không kịp bị Khương Duy đâm một thương chết tốt.
Binh Ngụy vừa chết vừa đầu.
Hạ Hầu Bá khiến binh Thục lấy y giáp của Ngụy mặc vào rồi kéo thẳng tới trại Ngụy.
Binh Ngụy tưởng thiệt bèn mở cửa thành cho vào. Binh Thục xông vào liền chém giết tơi bời.
Tư Mã Chiêu hốt hoảng, lên ngựa chạy dài, bỗng gặp Liêu Hóa chận đánh, túng thế phải chạy lên núi Thiết Lung đóng
trại.
Thiết Lung địa thế hiểm trở, lại không có nước uống.
Khương Duy bèn đem quân đến vây chặt dưới chân núi.
Tư Mã Chiêu thấy quân sĩ chết khát bèn ngửa mạt lên trời than:
- Ắt là ta chết tại đây.
Quan Chủ bộ Vương Thao thưa:
- Xưa Cảnh Cung bị khổn lạy vái giếng mà có nước. Ðô Ðốc thử làm theo xem?
Tư Mã Chiêu nghe lời Vương Thao. Vái vừa dứt thì nước suối trào lên. Nhờ đó mà binh Ngụy khỏi chết.
Khương Duy nói với Hầu Bá:
- Phen này chắc Tư Mã Chiêu hết đường sống!
Còn Quách Hoài hay tin Tư Mã Chiêu bị vây nơi Thiết Lung, muốn đến tiếp cứu, Trần Thới can:
- Ta đem binh đến chưa chắc đã giải vây được.
Khương binh kéo đến lấy Nam An thì sẽ nguy cấp ngay, chi bằng đem binh đó đánh Khương Duy đã. Nếu phá được
đạo binh của Khương Duy mới mong giải vây Thiết Lung.
Quách Hoài nghe theo bèn nghĩ kế với Trần Thới rằng:
- Nay ngươi hãy trá hàng Khương binh, xúi chúng về đây cướp trại, ta sẽ bắt chúng.
Trần Thới vâng lệnh đến xin ra mắt Khương vương.
Khương vương cả mừng cho vào.
Thới thưa:
- Quách Hoài ỷ mình có công, không coi chư tướng ra gì, nên tôi đến xin đầu.
Khương vương hỏi:
- Ngươi biết binh trại Quách Hoài thế nào không?
Thới thưa:
- Biết hết. Ðêm nay tôi nguyện dẫn binh đến cướp trại y.
Khương vương bèn sai Nga Hà Thiên Qua cùng Trần Thới đến cướp trại Ngụy.
Nga Hà sai Thới đi tiền bộ, kéo đến trại Ngụy.
Thới bèn giục ngựa vào trước Nga Hà theo sau.
Chẳng ngờ vừa xông vào, người ngựa liền sụp hết dưới hầm.
Thới ở phía sau đánh tới. Hoài phía trước đánh ép về Khương binh chết như rạ. Nga Hà tự vận chết.
Quách Hoài, Trần Thới bèn dẫn binh đánh tới Khương trại.
Khương vương cả sợ lên ngựa chạy bị Quách Hoài bắt sống đem về trại.
Hoài nói với Mê Ðường:
- Khương, Ngụy là đồng minh, sao lại giúp Thục? Khi dẹp Thục xong tôi sẽ tâu cùng Ngụy chúa mà hậu tạ.
Khương Vương nghe xong thuận lời.